Tôi lúc ấy đầy đam mê, nhiệt huyết và tham vọng. Tôi hiếu chiến và hiếu thắng. Đúng, tôi ngày xưa là như thế! Tôi bất chấp tất cả, lao về phía trước và làm những gì mình cho là đúng. Ước mơ của tôi lớn và đầy vinh quang về nhiều nghĩa.

Mỗi con người sinh ra đều có một con đường riêng. Có người thành bác sĩ, kỹ sư. Có người thành giám đốc. Có người thành thủ tướng. Cũng có người thành lao công, đầu bếp, phục vụ. Tôi của cái thuở ngông nghênh ấy vẫn thường tự hỏi mình rằng: “Vì sao có quá nhiều người chịu an phận?”, “Vì sao người ta không chịu phấn đấu hơn?”, “Nếu mà ai cũng là người không chấp nhận số phận và nỗ lực vươn lên, nỗ lực hoàn thiện bản thân mình; thì có phải cuộc sống này sẽ tốt đẹp hơn không?”, “Vì sao cứ phải ước mơ thấp bé? Sao không dám ước mơ to lớn hơn?”
Anh_người tôi yêu ngày ấy_là một người rất giỏi, và có tiếng tăm trong thế giới nhỏ bé của tôi. Nhưng Anh không phải là của tôi, và Anh đã bước qua cuộc sống của tôi như bao nhiêu người khác. Ngày gặp lại, Anh đã khác xa những gì tôi có thể tưởng tượng. Với 2 bằng Đại học, Anh an phận và chấp nhận về dạy cho 1 ngôi trường nhỏ bé. Tôi còn nhớ hôm gặp Anh, tôi đã nghĩ thầm rằng “đây quả không phải là người của mình rồi.” Tôi thất vọng và mau chóng quên đi Anh-của-ngày-hôm-ấy.
Tôi lúc ấy đầy đam mê, nhiệt huyết và tham vọng. Tôi hiếu chiến và hiếu thắng. Đúng, tôi ngày xưa là như thế! Tôi bất chấp tất cả, lao về phía trước và làm những gì mình cho là đúng. Ước mơ của tôi lớn và đầy vinh quang về nhiều nghĩa
……
Ngày tôi 27, tôi đã nhận ra rằng mình hoàn toàn có quyền lựa chọn. Lựa chọn một cách thật sự, chứ không phải dựa trên 1, 2 khuôn mẫu mà xã hội định trước.
Tôi hoàn toàn có quyền lựa chọn và quyết định con đường của mình, cuộc sống của mình!
Trông cũng không khác gì mấy so với ngày xưa nhỉ. Thật ra là khác rất nhiều, nếu hiểu rõ bản chất của nó. Vì đây không phải là mình sẽ trở thành ai, hay mình sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, hay mình sẽ ngồi ở vị trí nào, nổi tiếng bao nhiêu.
Tôi nhận ra, mình hoàn toàn có thể hạnh phúc mà không cần trở thành ông nọ bà kia, không cần phải nhà cao cửa rộng, hay một sự nghiệp lẫy lừng. Hạnh phúc hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay tôi, mà tôi không cần phải đi tìm kiếm xa xôi.
Tôi không cần phải đâm đầu vào 1 công ty lớn, rồi ra sức thuyết phục họ rằng tôi có năng lực, hay tài giỏi.
Tôi không cần học đến điên loạn tất cả mọi kiến thức trên đời để trở thành một người khôn ngoan, biết tuốt.
Tôi chỉ cần tìm về bên trong của mình để hiểu mình hơn. Rồi tôi biết mình cần gì và con đường của mình ra sao.
Xét về một mặt nào đó thì có thể nói giống như chị là “I surrender” nhỉ.
Tôi hôm nay biết cái gì mình cần đấu tranh, cái gì mình cần bỏ qua, cái gì mình cần chấp nhận.
Có lẽ là tôi sẽ trông hiền hơn xưa. (Ai mà biết được.) Nhưng nó không có nghĩa là tôi khờ khạo, không hiểu biết gì. Mà chỉ là tôi biết khi nào mình cần nói, khi nào mình không cần nói.

Và tôi nhận ra Anh không phải là một người tầm thường khi đã lựa chọn một con đường bình dị. Đơn giản là Anh đã trưởng thành hơn tôi rất nhiều và Anh hiểu mình cần điều gì.
Ngày ấy, tôi đánh giá thấp Anh, chỉ bởi vì tôi quá thiếu kiến thức, thiếu trải nghiệm và thiếu hiểu biết. Và để hoàn tất khóa học này đối với tôi là một cái giá quá đắt.
Hôm nay, tôi luôn biết rằng: Đừng vội phán xét bất kỳ ai, vì ta sẽ không biết được ta đang phán xét cái gì đâu! Và nhất là, tôi luôn biết tôi muốn đi đâu và muốn cuộc sống của mình sẽ như thế nào.
FB Esméralda Thảo Nguyên
Leave a Reply