Tôi mê Huế qua hình ảnh của các O tha thướt trong tà áo dài tím đội nón bài thơ nhẹ bước qua cầu Tràng Tiền, Huế được tôi yêu hơn bởi âm điệu buồn vời vợi của ca sĩ Vân Khánh ngân trong chiều mưa hè… Sẵn dịp công tác ở xứ Quảng – tôi làm một chuyến du lịch bụi thăm Huế mộng mơ.
Tháng sáu, cái nắng của miền trung tưởng chừng như đang đổ lửa vào mặt, dù đã mở hết công suất máy lạnh nhưng mọi hành khách trên chiếc xe khách Phương Trang đều bê bết mồ hôi vì trời oi không chịu nổi. Từ quảng Ngãi ra Huế tôi lẩm nhẩm đếm những địa danh đang lướt qua trước mặt: Quảng Nam, Đà Nẵng, đèo Hải Vân (lúc này được đi hầm nên tôi chỉ tiếc hùi hụi khi ngắm Hải Vân quan sừng sững xanh xanh trong nắng và biển trời xanh thẳm qua ô cửa kính,) qua đèo là tới lăng Cô, Truồi, An Cựu và cuối cùng chiếc xe đỗ khách tại trạm. Ngoắc một chiếc taxi phóng về khu phố Tây của Huế, tôi mướn một phòng khá sạch sẽ có máy nước nóng và máy lạnh với giá 180.000VNĐ. Nằm nghỉ mệt chừng 2 tiếng, tôi chọn cách đi bộ để bắt đầu cuộc độc hành xứ Huế.

Leave a Reply